.

Mùa xuân ở Bệnh viện Ung thư Đà Nẵng

.

Tôi đến Bệnh viện Ung thư Đà Nẵng vào một chiều xuân. Xuân đang đến rộn ràng khắp các đường quê, ngõ phố. Trong cái nắng nhàn nhạt đầu xuân của thành phố biển, những hàng cây đã đâm chồi, nẩy lộc.

Một góc Bệnh viện Ung thư Đà Nẵng. Ảnh: VĂN NỞ
Một góc Bệnh viện Ung thư Đà Nẵng. Ảnh: VĂN NỞ

Xuân về trên Bệnh viện Ung thư thật ấm áp tình người. Bệnh nhân ở đây đa phần là những người dân ở các tỉnh miền Trung và từ Tây Nguyên xuống. Bệnh viện của những người nghèo, bệnh viện của lòng nhân ái, bệnh viện từ thiện. Vào bệnh viện, mỗi người cảm thấy lạc quan hơn dù đang đối mặt với bệnh tật. Lời nói dịu dàng, thái độ ân cần chăm sóc của các y, bác sĩ làm vợi đi những cơn mệt, cơn đau.

Một cử chỉ săn sóc nho nhỏ cũng đủ động viên giúp người bệnh vượt lên mà sống tiếp. Mọi cái ở đây đều ngăn nắp, gọn gàng. Cảm giác mạnh mẽ đầu tiên đập vào mắt tôi là bếp ăn từ thiện. Cứ sau mỗi ngày hộ lý lại đi phát phiếu nhận cháo cho bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân được ăn ngày 3 bữa cháo.

Cháo ở bếp ăn từ thiện nấu rất ngon, khẩu phần ăn có đầy đủ các chất dinh dưỡng. Có cả cháo cho người ăn chay. Người nhà của bệnh nhân có nơi ăn nghỉ chứ không cần đi thuê phòng trọ như ở các bệnh viện khác. Và sau nữa là sạch và đẹp. Nền gạch hoa lúc nào cũng sáng bóng, màu sắc dịu dàng, mát mắt.

Tôi đã gặp một người đàn bà ở khoa Vú - Sản phụ. Chị có cái tên rất khó kêu - Lưu Thị Liện. Chị Liện là cháu của nhà thơ Lưu Trọng Lư ở làng Hạ Trạch (huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình), một người dân quê tôi vào Tây Nguyên lập nghiệp.

Chị đang ngồi ở ghế chờ đợi của người nhà khi các y, bác sĩ vào tiêm thuốc. Chị đi nuôi một bệnh nhân có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Một phụ nữ người hàng xóm bị chồng bỏ khi chị đang mang trọng bệnh. Anh Xiện, chồng chị Liện mặc dù đã bị mù cả hai mắt, nhà lại đang giữa thời vụ chăm bón cà-phê, nhưng anh vẫn khuyên vợ đi làm việc thiện.

Bằng cái giọng Hạ Trạch phát âm hơi nặng, chị Liện nói với tôi: “Ai cũng nói vợ chồng nhà em mấy năm mất mùa thua liệng xiệng, nhưng em không buồn. Hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau, hơn nữa bệnh ung thư nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Cứu người là trên hết. Em giúp người không cần ơn huệ, em chỉ mong nhận được niềm vui”.

Vào ở đây, tôi mới cảm nhận hết những tấm lòng chan chứa yêu thương của những con người với nhau. Ngoài các nhà hảo tâm, những con người khỏe mạnh đến ủng hộ bệnh viện, những bệnh nhân có điều kiện hơn giúp đỡ những bệnh nhân khó khăn, túng thiếu. Họ giúp nhau giặt tấm khăn, áo quần hay nhường nhau quả cam, hộp sữa. Họ đón nhau bằng nụ cười khi bệnh nhân cùng phòng phẩu thuật, xét nghiệm trở về.

Mùa xuân đến làm cho con người thêm thân ái. Và, nếu đâu đó con người còn giành giật nhau từng miếng cơm, manh áo thì hãy đến Bệnh viện Ung thư Đà Nẵng để trải rộng lòng mình.  

HOÀNG MINH ĐỨC

;
.
.
.
.
.