.
Ký sự Pháp đình

Sa ngã vì tiền

.

Không làm chủ được bản thân trước sự cám dỗ của đồng tiền, họ đã sa ngã để rồi phải trả giá đắt.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Hai bị cáo ra tòa có hoàn cảnh phạm tội và bị truy tố hai tội danh khác nhau: người tham ô tài sản, người lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Song, cả hai đều có điểm tương đồng là sự day dứt xen lẫn niềm nuối tiếc khôn nguôi.

Tham ô

Sinh ra ở làng quê nghèo thuộc huyện Duy Xuyên (tỉnh Quảng Nam), ông B.H.M (SN 1965) miệt mài học tập với ước mong đổi thay cuộc sống. Sau nhiều năm công tác tại Trung tâm Y tế quận Liên Chiểu, năm 1997, ông M. được bổ nhiệm làm Kế toán trưởng, sau đó làm Trưởng phòng Tài chính- Kế toán. Năm 2011, Sở Y tế thành phố Đà Nẵng chủ trương nâng cao chất lượng điều trị bằng hình thức liên doanh liên kết để đầu tư trang thiết bị tại các trung tâm y tế quận, huyện trên địa bàn thành phố. Trên cơ sở này, Trung tâm Y tế quận Liên Chiểu xây dựng đề án xã hội hóa nguồn kinh phí để mua thiết bị y tế từ nguồn vay quỹ đầu tư phát triển và nguồn góp vốn của cán bộ, công nhân viên của trung tâm.

Lợi dụng chức vụ, quyền hạn được giao theo dõi, quản lý việc thu chi tài chính tại trung tâm, ông M. đã có hành vi gian dối hạch toán khống sổ sách chứng từ kế toán nhằm chiếm đoạt tài sản của Nhà nước. Trong khoảng thời gian từ năm 2011-2012, ông M. đã chiếm đoạt 600 triệu đồng từ nguồn thu viện phí của Trung tâm Y tế quận Liên Chiểu. Để che giấu việc này, ông M. đã hạch toán treo nợ khống bên nguồn phải thu của Bảo hiểm Y tế. Mặc dù đã khắc phục hậu quả và nộp vào tài khoản tạm giữ của Thanh tra thành phố Đà Nẵng 669 triệu đồng nhưng ông M. vẫn phải chịu sự phán quyết của pháp luật.
Hôm ra tòa, ông M. đứng trước vành móng ngựa trong chiếc áo sơ-mi trắng nhàu nát. Mái tóc muối tiêu luôn cúi gằm mỗi khi trả lời các câu hỏi của hội đồng xét xử (HĐXX). Đôi lần, không kìm nén được xúc động, ông bật khóc nức nở: “Bị cáo sai rồi. Giá mà được quay ngược thời gian, bị cáo không bao giờ làm như thế. Bị cáo hối hận lắm, có nuối tiếc cũng muộn màng…”.

Phiên xử hôm ấy, đồng nghiệp của ông M. có mặt rất đông. Tất cả đều chung cảm giác bàng hoàng, không ít người bật khóc vì lỗi lầm của đồng nghiệp cũ. Được HĐXX mời phát biểu, một người chia sẻ: “Anh M. là một kế toán giỏi, chỉn chu, làm việc mê say, hết mình với đồng nghiệp. Chúng tôi không bao giờ ngờ ảnh lại có hành vi sai trái như vậy. Chúng tôi mong HĐXX giảm mức án để ảnh có thể sớm làm lại cuộc đời…”. Nghe đồng nghiệp nói, ông M. ôm mặt tức tưởi.

Lừa đảo

Tháng 10-2013, ông Đ.X.H (SN 1963, ngụ quận Ngũ Hành Sơn) đang là Tổ phó tổ quản lý chợ An Hải Đông. Mặc dù không có ki-ốt nào trong chợ mới An Hải Đông nhưng ông H. nói dối với chị N.T.L và chị P.T.M (cùng ngụ tỉnh Quảng Nam) rằng hiện nay đang có 5, 6 ki-ốt; đồng thời nếu đưa 20 triệu đồng thì ông H. sẽ bố trí lô số 57 để kinh doanh cá. Tin tưởng, mỗi người đưa cho ông H. 20 triệu đồng.

Một tháng sau, chợ đi vào hoạt động nhưng cả hai không nhận được lô ki-ốt số 57 như ông H. đã hứa nên nhiều lần yêu cầu trả lại tiền. Đến ngày 29-12-2013, ông H. chỉ trả lại mỗi người 5 triệu đồng, số tiền còn lại ông đã tiêu xài hết nên cả hai làm đơn khiếu nại. Ngoài ra, ông H. còn nhận tổng cộng hơn 75 triệu đồng tiền chuyển nhượng ki-ốt trong chợ An Hải Đông của 3 người khác nhưng vẫn chưa tìm được ki-ốt để sang nhượng.

TAND quận Sơn Trà xử sơ thẩm tuyên phạt ông H. 12 tháng tù về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”. Sau đó, ông H. có đơn kháng cáo kêu oan. Tại phiên tòa phúc thẩm do TAND thành phố Đà Nẵng xét xử, ông H. một mực khẳng định mình không phạm tội lừa đảo, chỉ muốn giúp đỡ các bị hại có một công việc ổn định. Tuy nhiên, sau khi HĐXX khuyên nhủ, giải thích, ông H. cúi đầu nhận sai. Đồng thời, ông tha thiết: “Bị cáo thấy cái sai của mình rồi, mong HĐXX xem xét giảm một phần hình phạt cho bị cáo. Vợ bị cáo đang bệnh nặng, các con còn nhỏ, bị cáo lại là lao động chính trong gia đình…”.
Sau khi xem xét toàn bộ hồ sơ vụ án cũng như phần xét hỏi, tranh luận tại tòa, TAND thành phố Đà Nẵng nhận định hành vi của ông H. đã đủ yếu tố cấu thành tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”. Mức án 12 tháng tù mà cấp sơ thẩm đã tuyên là đúng người, đúng tội nên bác kháng cáo của bị cáo, tuyên y án. Trong khi đó, TAND thành phố Đà Nẵng xử sơ thẩm tuyên phạt ông M. 15 năm tù về tội “Tham ô tài sản”.

Với hành vi phạm tội của mình, cả hai đã chịu sự nghiêm trị của pháp luật với các mức án tương xứng. Tuy nhiên, không chỉ là những năm tháng tù giam đằng đẵng, cả hai còn đánh đổi nhiều hơn thế chỉ vì một phút không giữ được lòng trước sự cám dỗ của đồng tiền.

NAM BÌNH

;
.
.
.
.
.