.

Thơ

.

Khánh Hồng

Bút danh: Lâm Chiêu Tranh, Lâm Hoàng Phố

Sinh năm 1967 tại Hải Phòng

Quê quán: Thăng Bình, Quảng Nam. Hiện đang sống tại thành phố Đà Nẵng.

Thơ đã xuất bản: Đoản khúc tang bằng, Nxb Hội Nhà văn, 2017

Trong bài viết về tập thơ “Đoản khúc tang bằng”của Khánh Hồng, nhà thơ Trần Tuấn sẻ chia đầy cảm xúc: “Đây là một tập thơ đặc biệt của một người phụ nữ đặc biệt. Suốt mười ba năm dài, Khánh Hồng gần như vô thức với những cơn co giật đau đớn, chị không thể nhìn vào mặt chữ; vùng ý thức như những sợi tơ mảnh chập chờn run lên trong dông gió. Nhưng có ai ngờ những bài thơ đầy cảm xúc lại ra đời trong cơn đau lặng lẽ lúc 0 giờ kỳ diệu ấy. Đây là một tập thơ buồn, rất buồn với những ai chưa biết buồn, nhưng là tập thơ đẹp không hề bi lụy, cho những ai đã thấu cạn nỗi đời”: Thân dẫu vội/Nhưng tâm không vội/Thong thả như người nhặt hoa sen/Từng đóa, từng từ dưới bùn lên/Sắc hương vẫn không hề phai lạt.

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)

Chuyện kể con trai

Con già trước tuổi
Quặn thắt trái tim mẹ
là thằng bé con tháng ngày tựa bên bậu cửa
Lết từng bậc cầu thang
Ho không âm thanh
tiếng nghẹn trong lồng ngực thành thói quen
Tình yêu mẹ khiến con già trước tuổi
Con quen đến lớn
hắt xì hơi tiếng đục ngầu
và những lời thì thầm
sợ mẹ giữa chừng thức giấc...
Con yêu ơi
Mẹ đã để lại ký ức của con toàn hoảng hốt
Bao nhiêu tuổi đã bấy nhiêu lần ôm mẹ vượt cõi chết
Khi tỉnh
người mẹ thấy trước nhất
là con.
Đôi mắt kính đen tròn ngác ngơ khắc khoải
Con truyền cho mẹ hơi ấm từ trái tim bé nhỏ...
Con yêu ơi
Có thể
mẹ không cùng con đi hết phần đường còn lại
Số phận đã chia lìa chúng ta
Nhưng không ngăn cách được mẹ hướng về con
dù đã thành cát bụi...

Với con

Con về chưa
Qua ô kính nhập nhòa
Mẹ thấy rõ
Xe đạp tả tơi
Cặp sách nặng không thể nào hơn nữa.

Không ai mở cửa
Tiếng gọi lạc vào chiều
Không ai mở cửa
Để con xoa tóc bạc quá mẹ ơi...

Bàn ăn trống
Bếp lạnh
Chân run
Và mẹ cũng đang run vì nhớ.

Con tàu đưa mẹ dần xa
Đường diệu vợi bóng chiều con đứng đợi
Mẹ xa nào chẳng thao thức về con.

Tháng bảy

Tháng bảy sao mà dài đến thế.
Con gắng lòng thi vào đại học
Mẹ cố níu hơi thở
Cha nhọc nhoài, kiệt sức nỗi vợ, con
Ôi, tháng bảy, tháng sáu của thế gian
Mẹ dán mắt vào từng nhích kim giây giữ gìn hơi thở
Và nói bâng quơ vào ngày mấy câu nhắc nhớ “ráng qua con thi,                                 nghe Hồng” ...

Giờ thì qua rồi
Lời hẹn tử thần gác cho chờ chồng con đổ bến
Chắc là lúc phải trả nợ rồi đừng lỗi hẹn...
Nằm ủ chăn đến rụng rời
Giữa tháng nóng sôi miên miên giật mình tím tái
Ngày bạn lên trang cho tập thơ để lại
Ngày mình lên dự án chết cho mình
Cười vui như Tết dặn chồng
Em thích trưng em bức ảnh này, rất thật
Anh đừng bày vẽ chi cho nhọc
Chỉ mở nhạc thiền để khỏi rũ lòng đau
Đừng xáo trộn cửa nhà, giường chiếu nghe anh
Cái phản, và tấm nệm sắp bỏ đi, xếp cho em nằm nhìn mặt ra
                    giàn lan rất thích
Em sẽ mỗi sớm nghe sẻ nâu lích chích
Và mọi người đến chào em còn có chỗ nghỉ chân …

Tháng bảy.
Và mọi thứ sắp gác lại hết rồi
Em sẽ về Đất Phật để cười
Không có gì để khóc.

Thân tâm

Thân dẫu vội. Nhưng tâm không vội
Thong thả như người nhặt hoa sen
Từng đóa, từng từ dưới bùn lên
Sắc hương vẫn không hề phai lạt.

Đấy là do khéo chèo khua
không động
Lắng bùn dơ vẫn yên kết đáy hồ
Mặt nước trong, phẳng lặng, lướt thuyền
Như hoa sen đã từng
thong thả nở...

Khánh Hồng

;
.
.
.
.
.