Khi ông Park bảo không dừng lại

.

Park Hang-seo, huấn luyện viên trưởng đội tuyển Olympic Việt Nam hẳn đang sống những ngày giàu xúc cảm nhất. Đội bóng do ông dẫn dắt vừa lập kỳ tích lần đầu vào đến vòng bán kết ASIAD sau chiến thắng nghẹt thở trước một Syria được đánh giá cao hơn và thực tế có phần lấn lướt về thế trận. Trong niềm vui mà hàng triệu gia đình Việt Nam đón nhận từ thành quả sân cỏ mang tính lịch sử này, bóng dáng của người đàn ông Hàn Quốc 59 tuổi giữ một vị trí trang trọng. Từ chức á quân giải U23 châu Á hồi đầu năm đến chiến tích ở kỳ Á vận hội diễn ra trên đất Indonesia, chắc chắn công trạng của ông sẽ được nhớ đến dài lâu trong lòng người yêu bóng đá Việt Nam.

Minh Vương (16) ăn mừng bàn thắng đẹp mắt vào lưới U23 Hàn Quốc.  Ảnh: Hoàng Linh
Minh Vương (16) ăn mừng bàn thắng đẹp mắt vào lưới U23 Hàn Quốc. Ảnh: Hoàng Linh

Cũng vì sự quý mến và trân trọng ấy mà có thể chuyên gia bóng đá này đang sống những giây phút khó khăn nhất của sự nghiệp. Đối thủ của Olympic Việt Nam ở bán kết lại là Olympic Hàn Quốc, đại biểu bóng đá của quê hương ông. Cùng các cầu thủ Việt Nam do mình dẫn dắt, Park Hang-seo phải dồn hết tâm sức tìm cách đánh bại cho được đối thủ để giành tấm vé vào trận chung kết. Bi kịch vì thế xuất hiện khi ông - vì nghĩa vụ và tính chuyên nghiệp - phải dùng tài nghệ để chống lại ước vọng và tình cảm của đồng bào mình.

“Mới chỉ là một bước tiến thôi. Chúng tôi sẽ không dừng lại!”. Park nói thế sau lúc đội Việt Nam đoạt vé vào bán kết. Lời đanh thép cho thấy ông sẽ gạt qua một bên những gì liên quan đến tình tự quê xứ để chú tâm dồn sức cho trận sống còn với Hàn Quốc. Nhưng nói thì nói thế chứ làm sao mà người đàn ông này không hiểu mình đang đối diện với biết bao thách thức, không chỉ ở năng lực chuyên môn mà cả về nội tâm. Park Hang-seo phải đương đầu với khó khăn mà chỉ bằng bản lĩnh, phẩm chất của một người làm bóng đá chuyên nghiệp mới giúp ông đủ sức vượt qua.

Khi đặt tay ký vào bản hợp đồng dẫn dắt các đội tuyển Việt Nam vào tháng 10-2017, ông gói gọn tôn chỉ làm việc của mình bằng một câu chắc nịch: “Chúng ta là một”. Những người cùng làm việc với ông từ lúc ấy, đặc biệt là các tuyển thủ, hiểu vị thuyền trưởng kêu gọi cả tập thể đoàn kết một lòng để cùng hướng đến mục tiêu duy nhất đưa bóng đá Việt Nam tiến về phía trước, các đội tuyển bóng đá Việt Nam tiến bộ không ngừng để đạt thành quả cao tại các vận hội. Một ý chí, một tấm lòng và tất nhiên một tình yêu duy nhất cho màu cờ sắc áo Việt Nam! Cam kết này như một thúc ép chuyên nghiệp, hơn thế nữa, một tiêu chí tìm đến hạnh phúc không chỉ cho một người mà cho cả tập thể, cả một nền bóng đá, và xa hơn, cả một đất nước với hàng triệu người luôn dõi theo đội tuyển.

Chỉ là một thôi, và như thế, từ cam kết của thuyền trưởng, không  hề có một ông Park khác luyến lưu với tình tự quê xứ mà phân vân đắn đo với sứ mạng. Thực tế sân cỏ chiều 29-8 cho thấy, trong không khí rực lửa của trận bán kết ASIAD, trên băng ghế kỹ thuật đội Việt Nam có một người Hàn Quốc gắng sức quên cái tỉnh Sacheong xa xôi nơi mình chào đời, quên cái nôi bóng đá đã nuôi lớn và tạo nghiệp cho mình, thẳng thừng bỏ ngoài tai mọi rủ rê hay gièm pha trách cứ để tìm cách đánh bại đối phương.
Như Thierry Henry mới đây cần mẫn, nhẫn nhục trên băng ghế huấn luyện đội tuyển Bỉ đối đầu với đội tuyển Pháp ở bán kết Russia 2018, Park Hang-seo đã làm hết sức chống lại quê hương mình, tìm cách phá vỡ giấc mơ của đồng bào mình. Nhưng lực bất tòng tâm, đội Việt Nam đã thất bại trước một Hàn Quốc có phong độ và đẳng cấp vượt trội, dù ông Park và các cầu thủ đã làm hết sức mình.

Vượt qua thách thức khắc nghiệt bằng tinh thần thượng võ và bản lĩnh chuyên nghiệp, Park Hang-seo đã để lại dấu ấn đáng nhớ trong sự nghiệp, dấu ấn về một người biết dùng nghĩa khí góp thêm sức mạnh và uy tín cho dân tộc Việt Nam.

ĐÌNH XÊ

;
.
.
.
.
.
.