.

Thơ

.

Thời gian

Thời gian như con trẻ
Bôi bẩn hồng nhan nhau
Anh muộn phiền hằn kẽ
Em toan tính nát nhàu

Ta dìu nhau lận đận
Trên lối đời loanh quanh
Nhiều khi trên nẻo quạnh
Nghe gập ghềnh bước chân

Ta đi như là chạy
Tay vẫn cầm tay nhau
Ta yêu như là thở
Biết đời cần có nhau

Em hồn nhiên như thể
Yêu nhau là đủ rồi
Anh vô tư như thể
Có em là xong xuôi…

Chỉ thời gian là kẻ
Muốn chơi trò chia đôi

Thái Bảo-Dương Đỳnh

Chị tôi lấy chồng

Đợi mùa
Tháng bảy mưa ngâu
Tôi về chị đã làm dâu cửa người
Duyên quê dìu dịu nét cười
Chị tôi mang cả lời mời qua sông

Nón nghiêng che khuất nửa vòng
Tôi đi tìm chị giữa ngong ngóng chiều
Lạc miền nắng xế mưa xiêu
Lắng nghe bông bưởi nói điều
                                                             tương tư

Mái lều khóm rạ chơ vơ
Còn đâu bóng chị bóng trưa ru mình

Chị giờ như đóa phù sinh
Chờ cây, cây chẳng nẩy cành đơm hoa

Anh theo chiến trận xa nhà
Ngàn thu mây lấp sương pha cõi người
Cửa nhà một bóng chơi vơi
Khói nhang chị nguyện về nơi
thương thầm

Duyên xưa trăng chẳng đến rằm
Tình xưa ai biết dâu tằm phụ nhau
Tôi về bên luống mưa ngâu
Mà thương thân chị làm dâu không chồng!

Võ Thị Hồng Tơ

Người thiếu phụ trang điểm

Mười hai giờ mười tám phút
Người thiếu phụ đang ngồi khỏa trắng giấc mơ
Trong chiếc gương có hình oval cũ kỹ
Cô đang kéo đôi chân mày chạm về phía mặt trời
Có thể là dài như một tiếng thở
Cô dùng lớp phấn hồng quét ngược
Đôi mắt xanh màu thảo nguyên
Chiếc gương bây giờ là hình trái đất
Có đôi mắt màu đại dương
Từng lớp phấn phủ như cơn lốc về
Trăng vỡ mềm môi
Cô khóc trên gương mặt mình
Sau lớp thủy tinh
Lỗ chỗ thịt da rát bỏng
Cô mở hộp tìm mấy câu đồng dao

Tám lẻ dôi
Đôi lên chín
Chín lẻ một
Mốt lên mười
Cô chuyền chuyền đôi tay
Chuyền một
Chuyền hai
Chuyền ba
Trăng vỡ rồi
Cô chuyền trên tay
Đôi mắt xanh màu đại dương
Đôi mắt xanh màu thảo nguyên
Cô khóc trên gương mặt mình
Sau lớp thủy tinh
Lỗ chỗ thịt da rát bỏng.

Nguyễn Hoàng Anh Thư

Trả vay

Có gì bất chợt đâu đây
Có gì vừa chạm chiều nay bất ngờ
Cả đời nương tựa bơ vơ
Mong manh ngọn cỏ đôi bờ lau khô

Ai đè lên giấc chiêm bao
Mà đêm cứ ngắn ngày sao quá dài
Có gì mà cứ trần ai
Mơ cho thấm nỗi u hoài thế nhân

Chôn nhau chỉ có một lần
Cắt bao giờ hết nợ nần trót vay...
                                          29.3.2018


Nguyễn Ngọc Hạnh

;
.
.
.
.
.