.

Thơ

.

Đinh Huyền

Sinh năm: 1955

Quê quán: Đại Lãnh, Đại Lộc, Quảng Nam

Hội viên Hội Văn học-Nghệ thuật tỉnh Quảng Nam

Tác phẩm: Vọng nguồn, NXB Đà Nẵng, 2015

Ôi cánh đồng bất tận của tôi
hãy trải nghiệm bình minh lên từ nắng từ gió
                          từ hoàng hôn rêu màu hoang tịch
trổ giấc mơ bay qua ngọn đồi
Nẻo đường đi về còn có dòng sông
                                               niệm lòng thao thức

Với sông nước đò giang, Đinh Huyền luôn có niềm trắc ẩn, những ký ức vụn lại gợi nhớ điều đã lãng quên: “Đọc câu thơ xua lòng rêu khói / hồn gieo mấy giọt lá sương. Đó là những bài tình ca du mục của người nghệ sĩ nhẫn nại kiếm tìm “từ hoàng hôn rêu màu hoang tịch/ trổ giấc mơ bay qua ngọn đồi/ bay và tìm trong tôi là một”. Câu thơ cứ thế mà thơm đầy hương, mà lặng lẽ ao đầm nở hoa súng tím/ nụ xuân thì thơm từ sơ khai.

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu

Tiếng gọi đàn

tự bẫy mình vào chiếc ná cao su
kéo căng và thả
giấc mơ bay về phía xa mờ

chợt nhận ra khuôn mặt bạn bè
quần cộc lưng trần khét nắng
nơi ngọn tre mắc đầy cánh võng
râm ran tiếng gọi lạc đàn
nơi trổ ngồng những trò tinh nghịch
nơi bắt đầu huyền thoại mỗi chuyến bay

ơi viên cuội trần đen nhẻm ngày xưa
rẽ đường lăn bao ngã
phố đèn hoa từng toa tàu lướt vội
có toa nào dừng bến tuổi thơ?
 
cắm cây sào nơi gốc rạ làng quê
giương cánh diều làm điểm tiêu
cho bạn bè dễ nhận
treo lơ lửng mấy chùm hoa cỏ dại
phả mùi hương nhớ lần dấu tìm về

Trăng nguyên sơ

Nơi con sóng vẫy gọi giấc mơ
thức một tình yêu
nụ hôn tươm màu tinh khiết
ươm vàng trái ngọt
hằn nguyên mười dấu vân tay
Nơi lần đầu tiên
ta cùng em hóa thân ngọn lửa
đốt tuổi mình hun khói
gởi mây bồng bềnh
an bài số phận
bụi tro cay mắt đến chừ
Nơi ta vội vàng
không kịp chào nhau
để ngàn trùng xa cách
chuyến tàu tốc hành dài theo nỗi nhớ
bỏ lại phía sau tiếng còi nghiệt ngã
em hiểu vì sao?

Nơi ấy
sông xanh
tìm về gội tóc
trăng nguyên sơ tinh khôi
hoài niệm
thuở ban đầu…

Trên đường hoa mẫu đơn

những câu chuyện chẳng bắt đầu từ đâu
rắc dọc đường đi về
đêm chảy trăng
bờ vai so tóc rối

đâu đây mùi hương hoa mẫu đơn dịu thơm
đánh thức con đường ổ gà
đánh thức ngọn đèn ngái ngủ
bóng ngựa rung gập ghềnh

đọc câu thơ xua lòng rêu khói
hồn gieo mấy giọt lá sương
ủ mầm con nắng khát
nụ hôn khuyết mòn hình lưỡi hái

chiếc khẩu trang không che nỗi số phận hạt bụi
bờ bến sa mù
lỗi hẹn bờ môi chỉ bàn tay ấm
hát ru lời tình lãng du

cất giữ chút hương thầm
gởi hoang vu gởi mênh mông và gởi cỏ
mai về xa
xin nhớ lối ta qua…

Bài tình ca cánh cò

Như cánh cò mỗi sáng bay đi và mỗi chiều quay về
Sự lặp lại đến độ nhẫn nại
Sẽ không là quy luật cũng không hẳn cuộc mưu sinh

Ôi cánh đồng bất tận của tôi
hãy trải nghiệm bình minh lên từ nắng từ gió
                          từ hoàng hôn rêu màu hoang tịch
trổ giấc mơ bay qua ngọn đồi

Nẻo đường đi về còn có dòng sông
                                               niệm lòng thao thức
lặng lẽ ao đầm nở hoa súng tím
nụ xuân thì thơm từ sơ khai

Bay và đi tìm… trong tôi là một
bay và đi tìm… trong em có thể là hai
đó là ý nghĩ bất chợt lóe lên rồi tắt

Cảm ơn ngày đã không giữ tôi
                                       trong chiếc lồng sơn phết
tôi hái nhành xuân tặng em
bài thơ và bản tình ca
                                 được phổ từ trái tim mình.

ĐINH HUYỀN

;
.
.
.
.
.